TRẦN ĐỨC THÀNH
Một thoáng tháng tư
Hoa phượng tháng tư rắc tím sân trường
Nắng hạ hanh vàng mùa sang gọi cửa
Cánh hoa rơi níu lòng ai lần lữa
Tiếc lạnh mưa xuân, lỗi hẹn tháng ba.
Nhớ những cung đèo ngày nào ta qua
Ngoạn Mục, Prenn, Tà Nung, đèo Chuối...
Băng cánh rừng hoang, dọc từng con suối
Đạ Chais, Đạ Tông... trong vắt đầu nguồn.
Nắng tháng tư có sưởi ấm lòng buồn
Chưa tiếng ve ran, cổng trường sao khép
Một thoảng hương rừng, một chùm lan đẹp
Đổ dốc đèo xuôi, ngày ấy dần xa.
Ta ngước trông lên sừng sững núi Bà
Núi như cao hơn thời ta còn trẻ
Đồi buôn Lát, theo đôi chân ngày khỏe
Men rượu cần say đêm hội cồng chiêng.
Hoàng hôn buông, ta nhớ chiều Păng Tiêng
Tím ngắt màu sim, mùa về hoa nở
Dịch bệnh trói chân buồn nhiều hơn sợ
Tháng tư về, gợi chút nhớ, chút thương.